Những bài thơ trong mơ

( Từ bài haiku của Đinh Trần Phương )


"Bình minh 

khúc haiku ghi lại 
dẫu là trong mơ."

Những cảm xúc từ thẳm sâu tâm hồn, nối với thực tại bằng một sợi dây vô hình và làm nên những câu thơ đặc sắc. Là khoảnh khắc đấy, nhưng duyên tự ngàn năm. 
Chắc bạn đã từng nghe về chuyện tiềm thức làm việc.
Làm thơ:
Có những phút xuất thần, thơ cứ tự nhiên sinh ra không cần chỉnh sửa.
Có những lúc ý tứ đã đủ mà ngôn từ chưa chịu vào gam. 
Và lại có những câu thơ được sinh ra lúc mơ mơ thực thực. Cũng là gọi xuất thần vậy. 

Bài thơ này không được sinh ra trong mơ! Nhưng nó cảm hứng về những bài thơ như thế! 
"Bình minh -
khúc haiku ghi lại 
dẫu là trong mơ."
(Đinh Trần Phương)

Vâng, là tác giả trẻ: 8x; và chuyên môn chả thơ tí nào: tiến sĩ vật lý. Nhưng, quý vị cứ để ý mà xem thơ anh ấy rất thú vị. Mê thì mua cuốn "Cánh trăng" về đọc nhé! 
Tôi có hai bài thơ làm lúc nửa tỉnh nửa mơ. Nên tôi nhận ra ngay cảm xúc của Đinh Trần Phương. 
Chao ôi là hạnh phúc! Hạnh phúc vì không phải sửa, và hạnh phúc vì không bị quên. 
Cảm ơn tiềm thức! 
Thơ nói chung và Haiku nói riêng đều không phải ngồi mà nghĩ ra được. Tôi nghĩ, hoàn cảnh của mỗi bài thơ là một kỉ niệm đẹp của mình với đời. Dẫu chẳng là suất sắc xuất thần gì lắm, nhưng là kỷ niệm liên quan nên cứ mạo muội mà kể ra. 

Một là:
"Trong giấc mơ tôi
lời kinh vang vọng
bình minh lên rồi"
Bài này làm lúc 3h sáng, một ngày cuối năm rét mướt. Tôi ngủ trên chùa Khai Nguyên, cửa phòng nhìn ra cây bồ đề và bên hiên thì có treo chuông. Lời kinh sớm bên chính điện cứ vang vọng trong giấc mơ của tôi. Bài thơ ra đời ngay lúc đó. Khi tỉnh giấc 6h sáng tôi mừng khôn xiết, chép vội vào điện thoại. 

Hai là:
"Người dưng ơi
bên cửa sổ
vầng trăng mỉm cười."

Gần 4h sáng, ở Hà Nội, tôi lơ mơ quờ xem điện thoại và nhận được tin nhắn của em, nói rằng bên cửa phòng em trăng đang mỉm cười. Ngước lên, cửa sổ phòng tôi trăng cũng đang cười xinh. Anh em tôi xa nhau 2 ngàn cây số, nhưng vẫn thường cùng ngắm trăng như vậy. 
Tôi gõ bài thơ vào điện thoại khi mắt đang ríu ríu và đầu đang mơ mơ. 

Tôi trò chuyện với tác giả Đinh Trần Phương, anh kể:
Trong giấc mơ, anh mơ mình làm được bài thơ hay, có ghi lại, và thấy rất hạnh phúc. Nhưng tỉnh dậy, thì chẳng có bài thơ nào cả, lại buồn. Cảm thấy trống rỗng. 

Mơ mơ thực thực, như có như không. Khoảnh khắc ấy, bài thơ ra đời.
"Có những lúc
Ngỡ đã chạm được vào thực tại
Rồi bỗng nhiên 
Thoang thoảng tựa chưa gặp bao giờ." ( Nguyễn Trung Thu - nhiếp ảnh gia )


Ta cùng đọc lại nhé!

"Bình minh
khúc haiku ghi lại
dẫu là trong mơ." 

Thực và mơ quyện vào nhau, đan cài vào nhau. Thơ - Mơ - Thực - Ảo - Mừng vui - Trống rỗng. 

Cái cách anh biến mơ thành thực như vậy, ta phần nào có thể cảm nhận được hồn thơ mới, đầy tự chủ của một thầy giáo trẻ trường Amsterdam. Và ta cũng thấy được rằng, nàng thơ cũng rất mến các nhà khoa học: Ngành vật lý, hoá học, y khoa...ở Clb chúng tôi đều có thơ hay cả. 

ngẫu, 31.7.15

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét